tranvietnghia's blog

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Thèm thuồng...

    
Đó là cảm giác mà mình có được khi xem xong trận chung kết bóng đá nam Sea games 26! 
Sáng nay đọc báo thấy một màu tối những tình cảm của cả các nhà báo gạo cội lẫn người hâm mộ Việt! quả là một mùa giải tồi tệ, bạc nhược và rất đáng xấu hổ của đội tuyển Việt Nam. Những lời trách cứ hầu như dồn hết cho các cầu thủ U23, biết đổ lỗi cho ai bây giờ? Người indonesia đã chờ 20 năm những họ đã thất vọng, còn Việt nam thì sao?  đằng đẵng 50 năm chưa vô địch Sea games mới là điều kinh khủng và đáng bàn khi càng ngày những thế hệ cầu thủ "vàng" của ta càng chuyển sang màu đen xỉn!
Chắc lẽ trong mấy ngày tới các cầu thủ của chúng ta chẳng ai giám lướt web mặc dù họ có đầy đủ những ipad, iphone... nhưng, mình không trách họ, đừng đòi hỏi các cầu thủ những gì họ không có!
Mình thèm thuồng cái cảm giác đội Miến là đội nhà của mình quá đi mất! Cái cảm giác được ăn mừng chiến thắng mà cầu thủ của họ mang lại cho người hâm mộ là một cảm giác hồi hộp chờ đợi, lo âu, thót tim, nôn nóng... đủ cả nhưng cộng thêm một điều mà các đội khác không có, đó là sự tự tin. Xem Miến đá, người hâm mộ có cảm giác yên tâm, điều còn lại chỉ là sự may mắn, một phần tương đối nhỏ trong thể thao mà thôi. 
Có phải ta đang quá kỳ vọng vào một nền bóng đá chắp vá về đầu tư, về con người mà lâu nay vẫn được đánh giá cao bởi những quả bong bóng xà phòng thành tích? Mình đọc đâu đó phát biểu của một vị huấn luyện viên nước ngoài, đại ý, sau một thời gian huấn luyện, ông ta đệ trình lên những người có trách nhiệm một chương trình dài hơi, tuy nhiên, họ không đồng ý, vì (theo ông nghĩ), họ không muốn các chương trình đào tạo dài hơi, bởi thường sau này thành quả sẽ thuộc về người khác, họ đã nghỉ hưu! 
Mình không có cảm giác gì đặc biệt về sự thảm bại toàn diện của U23 Việt Nam cũng như kết quả cuối cùng của riêng môn bóng đá, chỉ có một cảm giác thèm thuồng đội bạn! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét