tranvietnghia's blog

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

Tháng 3 ngày 14, Việt Nam ơi!



Từ trước đến nay, mình rất ấn tượng với một bài thơ của Bùi Minh Quốc, đọc xong một lần thuộc ngay, chẳng biết vì lý do gì, đó là bài "Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt"!
Nay, ngày 14 tháng 3, lang thang trên mạng, lại bắt gặp bài thơ của Hà Văn Thịnh, đọc xong thấy xót xa quá, cũng thuộc luôn! Hà Văn Thịnh mình biết với bút danh Tô Vĩnh Hà và nhiều bài bình luận sắc sảo tên báo Lao Động, ông là bậc thầy của mình. Mình là sinh viên văn, ông dạy sử, trước kia văn sử cùng khoa, giá mình học sớm... 10 năm có khi học trò thầy Thịnh. 

Hồi đi học hay đánh đu lên nhà thầy Xớn ở khu tập thể Đống Đa, cạnh phòng thầy Xớn là phòng thầy Thịnh, 2 ông trí tuệ đều uyên bác, gặp nhau toàn dùng ngững câu bác học để khoáy khoáy nhau. Ông Xớn bảo ông Thịnh bọn sử là bọn làm rõ những điều người ta đã biết, ông Thịnh bảo, khoa văn chúng mày thật là rất có tư duy về triết học, đem thằng xấu nhất khoa đi dạy môn mỹ học, há há.. (thầy Xớn dạy mỹ học)
Để tưởng nhớ Gạc ma, thầy Thịnh đã có một bài thơ không thể hay hơn, mạn phép thầy, chép về đây để thắp thêm một nén nhang nữa cho Gạc ma thân yêu:
Tháng Ba, ngày 14, Việt Nam ơi!
Hà Văn Thịnh
Tháng ba
Mùa xuân chở mây ra khơi xa
nước xanh như màu mây ấy
biển thét gào nỗi đau sống dậy:
64 linh hồn uất nghẹn 
Gạc ma


Tháng ba
Tự cổ chí kim chưa thấy bao giờ
64 người con hy sinh vì Tổ quốc
chết cho nước khỏi sống quỳ sống nhục
bị biến thành ma!?


Tháng ba
sao tôi chẳng được quyền kể về các anh
lỡ gọi tên có thể là tù tội
anh dũng hiên ngang bị vùi trong bóng tối
Việt Nam ơi, nhức mỏi đến bao giờ?


Tháng ba
Nỗi đau ngày  mười bốn tháng ba
năm có hai số tận cùng Phát Phát (1988)
các anh chết để cho ai phát tài, phát nhát?
phát cả tai ương - dân tộc đọa đày
phát cả nỗi căm hờn thành hữu hảo chua cay


Tháng ba
xương cũng hóa thành bùn héo rũ những vòng hoa
thành mười sáu chữ vàng nhức buốt
lũ giặc Tàu nghênh ngang cùng lũ chuột
rứt rỉa đau thương bày tiệc trận cười!


Tháng ba
chẳng cái chết nào có thể hóa phôi pha
dẫu bạo ngược cường quyền muốn thế
dẫu cuộc đời ngập chìm dâu bể
Việt nam ơi! không khiếp sợ bao giờ!


Tháng ba
chúng muốn ta quỳ mỏi gối xin cho
để Hoàng sa, Trường sa máu cuộc cùng nước mắt
các anh đã hy sinh để hôm nay, sự thật
Tổ quốc biết những gì còn - mất
Từ những ngọn sóng xanh bầm đỏ căm thù!


Tháng ba
nỗi đau ngày đuổi tận mơ đêm
cả dân tộc nhớ thương bằng tiếng thĩ thầm
khen kẻ ngoài là chê bên trong dở
nhắc lại ngà xưa là chê ngày nay đó
Thủy Hoàng ư? khép nép tẽn tò...


Tháng ba
Tôi viét bài ngợi ca người Nhật
Tshunami! chẳng thèm rơi nước mắt
Bon sai như nửa nụ cười...
có kẻ chỉnh nhắc rằng, khen ít lại, vừa thôi.


Tháng ba
ngày mười bốn mỗi năm
người Việt nào cũng khóc
khóc bởi 24 năm qua không biết chỗ
các anh nằm
khóc bởi biết rằng trong chốn mù tăm
các anh hiểu hàng triệu người vẫn nhớ!


Tháng ba
Không thể gọi là thơ những câu chữ ghép vần
nhưng tiếng trái tim của muôn người là sự thật
lịch sử sẽ ghi những dòng tươi sáng nhất
tên các anh
mãi rạng ngời
Trong bất khuất Lạc Hồng
Sống mãi, Việt nam ơi!...
Huế, tháng ba, 2012.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét