Mình cũng đang tham gia một lớp học, gọi là kiếm thêm một cái bằng đại học nữa để đáp ứng yêu cầu công tác chuyên môn trong tình hình mới. Giaó viên học viên dạy hẳn hoi.Lâu nay nghe đồn nhiều về giáo viên đi gặt hái các lớp học ở tỉnh, chưa gặp, tưởng bình thường, hóa ra, các thầy gặt thật. Ngoài những chuyện đưa đón như quan, máy bay lên xuống, cuối tuần chở thầy đi thăm thú, thầy mỏi đi mát xa, thầy ốm đi chích thuốc, còn oẳn tà roằn những thứ quà cáp thổ sản, lông voi, lục bình, thủy tùng, trắc dây, thuốc Ama Kông tăng lực... Mỗi lúc đi với thầy, ban cán sự mặt thì tươi nhưng răng thì chực nghiến ken két. Tự nhiên thấy hình ảnh về các thầy hiện đại nó như một cái gì đó hơn cả tầm thường. 20 tháng 11 năm nay đang là nghỉ giữa kỳ, thầy về hà nội hết, bọn mình tưởng êm, hôm qua thầy điện nhắc giọng hà nội ngọt lừ bảo các em xem sao chứ sắp đến 20 tháng 11 rồi đấy... lại bảo thầy gửi cho em cái số tài khoản. Hồi nhỏ, đi chăn bò, thằng bạn mắt toét bảo đố mi các thầy là cái chi, mình bảo thì là thày giáo chứ chi, nó bảo mi ngu, đéo biết, các thầy là... chó chết, mình bảo mi hỗn, chiều tau mách thầy mi chết, nó tỉnh bơ, các thầy là... cầy thác, cầy thác không là chó chết thì là chó sống à, tau có nói sai không? Mình phục lăn thằng bạn cùng loại ngu như mình mà còn biết cả nói lái lẫn chữ nho. Phục ác!
Nói chung, từ nhỏ mình học ở quê, ấn tượng về các thầy, cô giáo vẫn ổn, hồi cấp 3, thầy nghèo, sáng đi dạy, chiều làm rẫy, mấy đưa mình vẫn thường đi phát rẫy, nhổ lạc cho thầy những ngày chủ nhật, mặc dù nhà mình còn hàng ối việc đồng áng.
Hồi học đại học gặp một thày bị đồng tính toàn kiếm cớ lên phòng trọ sinh viên ngủ, mua rượu vặt cho uống rồi xin ngủ lại, nhiều lần bị bọn mình đạp ngã ngửa xuống đất. Hồi đó thấy sợ sợ, giờ thấy thương, thầy cũng chỉ là con bệnh.
Lang thang vào blog của bác Trần Đăng Tuấn thấy hoàn cảnh các cô giáo, thầy giáo vùng cao mà ứa nước mắt, nghèo khó tả tơi nhưng các thầy cô vẫn dành hết cho học sinh. Hình như chỉ có trên vùng cao mới còn những tấm lòng như vậy, còn thành phố thì hiếm đến tuyệt chủng.
Mình cực đoan quá chăng, hay chưa có dịp phượt như các bác để được trải nghiệm, để biết rằng những điều tốt đẹp vẫn hiện hữu đa số trong cuộc sống này?
Những bữa cơm có thịt của bác Tuấn và mọi tấm lòng hảo tâm của mọi người có lẽ là món quà ý nghĩa nhất đối với các thầy cô giáo ở Suối giàng năm này, và có ai làm được những điều tương tự bác Tuấn nữa không khi mà khắp mọi miền đất nước vẫn còn nhiều lắm những Y Tý, Suối giàng?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét