tranvietnghia's blog

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Nét quyến rũ của Đà Lạt!


Mấy hôm nay cả nhà du hý Đà Lạt. Trước là tìm kiếm chút lạnh vùng cao, ghé thăm dinh anh Vĩnh Thụy, ngắm sắc dã quỳ vàng, đêm đêm sùm sụp trong áo bông dạo chợ phố núi để nghe buôn buốt cái dái tai, để biết mình còn chút lãng mạn trong người bởi lâu nay công việc bàn giấy nó làm cho mình có cảm tưởng như hàng ngày vợ quên cho muối i ốt vào canh.. hek..hek.. Sau là để thỏa ý nguyện của "Ngan già" được kỷ niệm 6 năm tưởng nhớ tuần vỡ mật, cái tuần lễ mà kết quả của nó là hành trang của vợ chồng mình có thêm cu nhóc 5 tuổi cứ vẫn hay nhìn hình cưới của ba mẹ rồi hỏi: sao không có con trong hình vậy ba?
  
Đà Lạt nổi tiếng với nhiều thứ, trong đó có 3 không: 
+ Không đèn đỏ: Cái này cũng hay hay, mặc dù đường Đà Lạt nhỏ nhưng chẳng thấy tắc đường bao giờ, và có vẻ người Dà lạt cũng đằm trong văn hóa giao thông nên chẳng bao giờ thấy tắc đường
+ Không xích lô: Có lẽ đây là sư chọn lọc tự nhiên, bởi chẳng bác xích lô nào có sức khỏe để đạp 1 chiếc xe không chạy vòng quanh phố chứ chưa nói chiều lòng những bà khách tây ta vật vã thừa cân nhưng thiếu hào phóng
+ Không máy lạnh: Cũng đúng, Đà lạt suốt năm nhiệt độ đều thấp nên chẳng cần máy lạnh chi cho tốn kém. Có điều, không máy lạnh nên khách sạn nào cũng thiết kế để có không khí tư nhiên ra vào, và vì thế khách sạn chẳng khác gì cái phòng tập thể có tường bằng ván ép hồi mình mới cưới, làm gì trong phòng, thằng tây nằm bên cạnh biết hết. Bất tiện! Rên chẳng giám rên! Sướng còn phải kiềm chế hế hế...
  
Mình còn khám phá ra Dà lạt có một nét riêng rất "quyến rũ" đó là văn hóa chửi khách. Sáng ra mới ngồi vào quán phở, em bán hàng dạo đã sà vào xỉa cơ man nào là khăn túi, ví bóp.... hỏi giá, không mua, ăn quả chửi no vào mặt chẳng còn muốn ăn uống! Trưa vào hàng cơm, lại bị ăn chửi vì gọi món không rõ ràng để nhân viên làm không đúng. Tối ra chợ đi bộ, ngắm ngắm xem xem mấy cái áo len, bỏ đi không mua, chửi! ẹk ẹk... thằng em đi cùng cứ than: vãi Luyện! vãi Luyện!...
  
Mình có cô bạn nữ, nhà báo, sống tại đà lạt,bạn cũng khá thân, hôm sang alô gọi đi uống cà phê, thế quái nào nàng lại chẳng nhớ ra mình, buồn, cúp máy, hôm sau, nàng định vị lại, chạy đến dẫn cả đoàn đi nhảy múa, vui, quên tuốt! 
Đà lạt làm mình say tít mù khơi, hôm về lại bạn bè hỏi chúng mày đi sản xuất công chúa à? Có khi thế thật, nghe quần chúng đồn bảo đứa nào muốn có con gái cứ nhậu thật khướt rồi mới oánh... chả biết thế nào!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét